Nino Và Tôi

Monday, May 7, 20189:44 PM(View: 5356)
Nino Và Tôi
Hoàng Chính
Nino và tôi
1. 

Lễ hội tổ chức vào chiều chủ nhật cuối cùng của tháng chín đồng loạt trên năm thành phố ở Canada. Tôi gặp Nino Ricci ở đó. Lives of the Saints [Cuộc đời của các Thánh]. Tôi có cuốn sách ấy lâu lắm rồi. Khí hậu một ngày tàn mùa hạ. Nắng trong. Gió mỏng. Hai đầu con đường dẫn vào công viên thành phố có bảng hiệu cấm lưu thông. Người cảnh sát đứng đó điều hành xe cộ. Hội chợ sách năm nào cũng có mà sao đến bây giờ tôi mới biết. 

2. 

Chương trình One Community One Book [Mỗi cộng đồng một cuốn sách]. Con gái tôi rủ tôi đi coi. Ở nhà, hai cha con tranh nhau đọc sách. Đọc rồi, phân tích, phát biểu cho nhau nghe. Lúc qua đây, tôi đã đi làm, nhưng nhờ nó, tôi học hỏi được bao nhiêu điều từ trường lớp bên này. Lúc đưa con đến trường mẫu giáo, tôi thấy mình như đứa bé bắt đầu niên học mới. Năm mười bốn tuổi, con gái tôi mơ được như Toni Morrisson. Đến năm mười sáu, giấc mơ nhạt dần. Trong cái thế giới đầy màu sắc của văn chương có thấp thoáng bóng một đứa con trai. 

3. 

Sao lại viết về Nino Ricci mà không viết về “Đốt”, về Kafka, Hemingway, Ionesco, Beckett, Joyce hay Cao Hành Kiện nhỉ. 

4. 

Tôi nhìn trong danh sách treo trên cột chống chiếc lều nhỏ. Có chín tác giả. Nino được giới thiệu sau cùng. Save the best for last. Hình như tiếng Anh có câu nói ấy. 

5. 

Bốn hàng ngang, mỗi hàng sáu chiếc ghế. Vậy là có hai mươi bốn chỗ ngồi. Hai bên lều người ta túm tụm lại với nhau, chăm chú lắng nghe nhà văn đọc chương đầu tác phẩm của mình. Hệ thống âm thanh điều chỉnh vừa đủ nghe. Tiếng Anh của Nino còn vướng một chút rất mỏng âm hưởng Ý, nhưng nghe rõ ràng. Mạch lạc. 

6. 

Tôi đứng xa nhìn đám phụ nữ vây quay Nino. Những người đàn bà tóc vàng cười nói tíu tít. Nhà văn gốc Ý cao hơn những người đàn bà da trắng ấy một nửa cái đầu. Ông ngồi xuống chiếc ghế xếp, lật bìa cuốn sách của mình ra, hí hoáy viết gì đó rồi ngoệch ngoạc ký tên. Lại tíu tít những lời cám ơn. 

7. 

Tôi dựa gốc cây, vu vơ nhìn trời. Để coi mình sẽ nói câu gì. Chào ông, tôi là Hoàng Chính. Tôi viết văn bằng tiếng Việt. Không được. Viết tiếng Việt thì mặc kệ anh và viết tiếng Việt thì bao giờ mới khá lên được. Ý nghĩ đánh vật trong đầu. Bỏ câu chào làm quen ấy. Chào ông Ricci. Hình như cuốn sách của ông có dịch ra tiếng Pháp rồi. Canada dùng cả Anh lẫn Pháp làm ngôn ngữ chính. Câu hỏi cũng tạm được đấy. Nhưng biết đâu sách đã dịch ra tiếng mẹ đẻ của tác giả và nhiều ngôn ngữ Âu Châu khác thì lộ ra ngay là mình chưa biết gì mấy về tác giả. 

8. 

Lúc người phụ nữ cuối cùng đưa cuốn sách lại cho Nino ký tên, tôi lững thững bước về phía họ. 

Người đàn bà nói với một nụ cười, “Ông ký tên sách cho tôi nhé.” 

“Ô sẵn sàng. Bà tên gì nhỉ?” 

“Susan.” 

“Ồ Susan...” 

“Ông viết hay.” 

“Cám ơn bà.” 

“Tôi cũng viết.” 

“Vậy à?” 

“Nhưng chưa được xuất bản.” 

“Ô!” Nhà văn reo lên khe khẽ. 

“Xuất bản chắc khó lắm nhỉ.” 

“Vâng...” 

“Ông còn hai chỗ phải tới nữa phải không?” 

“Vâng.” 

Mẩu đối thoại bình thường. Người đàn bà cám ơn, gấp cuốn sách lại, gật đầu chào Nino lần nữa rồi quay lưng. Nhà văn cúi xuống gài dây kéo túi sách, vội vã đứng dậy, bước đi. Ông ta vẫn không nhìn thấy tôi. 

9. 

Vậy là cái thắc mắc ngàn đời - làm cách nào mà tác phẩm đầu tiên bằng tiếng Anh của ông được xuất bản – không có câu trả lời. 

10. 

Buổi chiều, tôi về lục tủ, lại tìm thấy cuốn sách của Nino xuất bản mười bốn năm trước. Đáng lẽ tôi đã mang cuốn sách ấy theo cho tác giả ký tên. Tôi đọc Nino mười mấy năm trước, ngay từ lúc mới bắt đầu làm quen với văn chương Anh ngữ của xứ sở tạm dung. Tôi, một gã di dân Châu Á đọc kỹ hơn dân Canada bản xứ nhiều. Phải như Nino biết được điều đó nhỉ. 

Về sau, tình cờ tôi bắt gặp phim Lives of the Saints chiếu trên ti-vi. Tôi có tật coi cho được những cuốn phim dựa trên những tác phẩm văn chương. Trễ mất một tiếng đồng hồ nên tôi chả buồn coi, nhưng tôi thấy Sophia Loren trong đó. 

Năm tới tôi sẽ lại rủ con gái tôi đi dự hội chợ sách, nhưng tôi biết chắc Nino không trở lại thành phố này nữa. Và không biết con gái tôi có còn giữ hình ảnh Toni Morrison trên bàn học, hay đã thay vào đó bằng tấm hình chụp chân dung một thằng con trai học cùng lớp. 
Sunday, June 3, 20185:47 PM(View: 5582)
Truyện ngắn của Nhà Thơ, Nhạc sĩ Phan Ni Tấn
Monday, May 7, 20189:09 PM(View: 4935)
Truyện ngắn Phan Ni Tấn