- sương của mùa thu cũ / phấn nhụy thấm đời sau - ĐỨC PHỔ
- lời đêm - PHAN NI TẤN
- chuyện giấc ngủ kể / rừng người - BIỂN BẮC
- nước mắt của dì bảy / rộn ràng chim sẻ / bài thơ cho sinh nhật tôi - HÀ NGUYÊN DU
- một chuyện thất tình thời chiến / tối hậu thư của kiến gởi cục đường / chiếc ghế - QUAN DƯƠNG
- tận cùng / bài thơ buổi sáng - XUÂN THỦY
- chim mùa đông nói khẽ / mưa - HẠ DU
- sự kiêu hãnh / sau cánh cửa, em về / tình hai đứa / mơ / ảo - NGÔ TỊNH YÊN
- chất sống của con người / biết nhau - PHẠM QUỐC BẢO
- mưa bom ngày mới lớn - PHAN TẤN HẢI
- hôn em trong cực cùng ly biệt / môi hôn trên bát rượu - HẠ QUỐC HUY
- em còn trẻ em không thể biết -NGUYỄN ĐỨC TÙNG
- nhện giăng nhà thơ / biển đông bỗng điên - NGÃ PHƯƠNG HUYỀN
- lá thư từ mary / tuna / hoàng sa, trường sa - NGUYỄN LƯƠNG BA
- hạt giống thơ gởi lại thời hậu tận thế được giấu dưới băng bắc cực / ngày tháng năm thông tin không gian điện não / trong ly café hòa tan bản lề gió - HẢI PHƯƠNG
- 11 chương yêu mới - TRẦN YÊN HÒA
- những giọt lệ ngoại hôn / em cho tôi mãi nhé: ấu thơ mình / bài h.t tháng giêng 2018 / thấy lưng buồn như dòng sông tuổi nhỏ - DU TỬ LÊ
- em và chiếc lá / chân trời xa khơi - HÀ BẠCH QUYÊN
- ta, như một hàm hồ - THÀNH TÔN
1.
Cũng không chóng thì chầy
Đời ta rồi sẽ hỏng
Bởi ai tin được mình
Khi nói ăn cùng một miệng
Nhưng dù sống thế nào chăng nữa
Một đời mang nặng dấu nhân gian
Làm sao tẩy sạch đời ta
Trong óc người đã sẵn
Làm sao xóa bóng cuộc tình
Khi trang đời vứa lật
2.
Đến lúc mỗi người trong chúng ta
Vuốt ve niềm kiêu hãnh mọn
Bởi lầm lẫn riêng nào
Không tuyệt vời một phía
Khác nào nốt ruồi son
Trên ngực hồng em bát ngát
Khác nào gương mặt ta
Ngày qua dấu đời biến đổi
Khác nào tâm hồn em
Lặn sâu vào niềm cô đơn nọ
3.
Mỗi ngày phải soi gương
Có ngờ đâu đã nhờ mặt thủy
Ẩn hiện nhan diện mình
Trong lớp đời nhầy nhụa
Có cần hiểu đến ai
Khi cuộc ta chưa rõ
Có phải nói thao thao về những kẻ
Mà chính mình bôi mặt mù tăm
Tự lẫn trốn trong ta
Những dối lừa đần độn
Tự chui nhủi đời mình
Lắm lọc lừa phiền lụy
Thấy được chính ta rồi
Quả có nhờ gương kẻ khác
Nhưng lập lờ trên mỗi dung nhan
Nghìn đời chưa nói hết
Nó ẩn chứa dấu một hành vi
Trăm ngàn năm bằn bặt
Hàm chứa một trần tình
Suốt một đời tự thú
4.
Lương tri nào có phải của ta
Nếu không từ kẻ khác
Nhưng sống đời ta cho những ai
Hẳn là điều vô lý
Có phải sống với nhau là tự hiểu
Nỗi cô đơn thu dọn lại riêng mình
Có gì khác hơn không
Khi soi vào gương mặt lạ
Em nhìn thấy được gì
Khi đời anh bóc trần. lật trái
Họa hoằn nỗi cô đơn
Riêng mỗi người một lớn
Chung sống chính thị là
Bắt đầu ta thủ thế
5.
Có điều thật lạ lung
Em nào đâu đã hiểu
Mỗi khi lời thốt ra
Ý đã ngầm xuyên tạc
Mỗi khi lời thốt ra
Không còn tin ta đã nói
Chắc không ai rõ chính mình
Một khối đời khó hiểu
Bởi ta thất lạc ta
Ngay buổi đầu đã dẫn
Em tin chính vào lời em
Thật là điều kỳ lạ
Tin vào được gì ta đã nói
Khác nào theo dấu ngựa truy phong
Bám vào ý tưởng mình
Không lấy gì làm trọng
Lẽ dĩ nhiên là ta đánh lừa
Ngay chính ta mắc bẫy
Nhiều lúc thật tầm thường
Phải nhân danh một người để nói
6.
Có một điều hiển nhiên
Không bao giờ chịu thấy
Sống là thoa son trát phấn đời mình
Mỗi ngày thêm xấu xí
Bởi quan niệm sống như là kẻ khác
Trốn trong ta ve vuốt nỗi tình riêng
Lầm lẫn nào ta chẳng có
Mơn trớn chi nghìn nỗi thẹn thùng
Hãy nói toạc những điều
Ngặt thốt ra lại chính mình dối gạt
Hụp lặn trong phân vân
Để rồi không có thực
Như chìm đắm vào tình chung
Để thấy mình đơn chiếc
Đừng giận hờn nhau chi vội
Hiểu thế nào trong cõi riêng
7.
Nhiều lúc tưởng đã xong
Những điều ta thanh toán
Nào ngờ sợi vô tình
Buộc đời ta trong đó
Nào ngờ chính cuộc ta
Đã chơi trò cút bắt
Thỏa mãn một điều nào
Chắc gì lòng ta đã thuận
Sống dòm ngó mọi người
Với nỗi lòng thấp thỏm
8.
Có ai tin chắc đòi mình
Trên một đường đã vạch
Bởi sống còn nhân danh kẻ khác
Phải đâu ta thế đứng riêng mình
Thật sự có nhiều khi
Mặc cho đời thành kiến
Thế rồi ta có chắc là ta
Trong tầm suy diễn nọ
Ngoi ngóp sợi ăn năn
Riết rồi dây cũng phựt
Riết rồi chính niềm tin
Phú cho đời chẵn lẻ
Những cái lắc thật tình
Chung qui trò sấp ngửa
9.
Ví phỏng nó là người
Có điều gì đáng nói
Dù sinh ra đời không đánh dấu
Cũng còn vươn chàm vết thâm quen
Chui rúc vào niềm riêng
Nào ngờ ta đồng lõa
Vớt vát chút tình hoài
Nỗi lòng nghe đã mục
Dạng thức nào trên mỗi chúng ta
Không lồng trong chiếc bóng
10.
Thật sự ta chán đời
Chính là người được cuộc
Nủa đường đi đến muốn quay lui
Cũng một lỡ lầm quen thân mất nết
Chắc em lạ lùng
Do chính điều em bày biện
Anh cũng chả khác nào
Một anh mù nói tướng
Chúng ta chả khác nào
Chính điều ta đã tưởng
11.
Thêm những thắc mắc vào
Chai lì hơn cuộc sống
Nhưng dẫn đến một đường quen
Chắc gì em chịu bước
Khổ tâm thay những ai không chịu hiểu mình
Mà cam tâm làm theo kẻ khác
Nhân danh một đời thừa
Nói những điều đã thiếu
Nghĩ đến thực dửng dưng
Như ván đời đã lật
Cây bài nào không mang một dấu riêng
Như vết chàm đã sẵn
Ích lợi gì đâu điều đã thấy
Mà phanh phui thù nghịch riêng tây
12.
Nhiều lúc nghĩ chính mình
Đúng là trò bịp bợm
Phải trái trên một đường dây
Xem như màn hát xiếc
Có đến thật sự rồi
Mới thấy mình lầm lẫn
Ra khỏi một nơi nào
Quả là điều bất hạnh
Ta nào rõ chính ta
Hơn một lần sấp ngửa
13.
Mài nhẵn đời ta thành nỗi nhọn
Có điều gì vô lý hơn không
Thế mà chính thị là
Một điều tiên quyết đã
Có giải thích nào không là lần tự thú
Ngay trong ta bất lực tràn trề
14.
Thật chả mới lạ gì
Cánh đời khi đã mở
Tự thân ta là người
Đều tầm thường, hẳn thế
15.
Có phải vậy không em
Cửa nào ta chớm gõ.
THÀNH TÔN
* Có lẽ bài thơ này là bài thơ dài nhất của Nhà thơ Thành Tôn,
một người làm thơ rất khả kính và nhân hậu mà tôi quí trọng.
(Theo lời Nhà thơ, thì nay hầu như anh không sáng tác thêm nữa)
Bài thơ trên rất hay, có nhiều phần như một tiếng nói thay thế cho
nhiều người. Phần chính và quan trọng nhất là sự yêu mến anh,
nên tôi không ngại ngồi đánh từng chữ để đăng lên bài thơ này.
Xin thân tặng đến chính tác giả, quí bằng hữu và bạn đọc