“Le sujet accède à la jouissance par la cohabitation des langues, qui
travaillent côte ầ côte: le texte de plaisir, c’est Babel heureuse.”
R. Barthes.
F09658436602E5431424BAE7550630F8C4D611AD
D670F2C41F8A7110446DAD82D82EF33D780EA49F
E9ED8FB5AD271CB58D2C9AA7CBD7514FAA716338
A8DBC96E928EA5CEAFE5465EA18FB33041AC2E99
67DC4B8E086E7FD17AAD64FE00DFAFDE7EFFB593
1C421811560E51FBE743DD76E327B28819B247E5
BC953DEB86146B5BA3D8ECC49AF16DF995C01022
Nếu Thị Nở em biết trước là ban giám khảo bị áp lực chính trị phải trao vương miện hoa hậu thế giới cho một người Việt Nam thì em đã không ghi tên dự thi! Không phải thế hử? Có lẽ quý vị độc giả đọc đến những dòng này cho rằng Thị Nở em được may mắn lọt qua vòng sơ khảo, và chỉ nhờ câu hỏi ứng xử mà giật được vương miện? Thưa, có một phần nào đúng thôi, là cũng tại vì câu hỏi ứng xử rơi ngay vào nghề chàng, nên em trúng tủ. Cam đoan bốn cô cùng vào chung kết kia, hoa hậu Mỹ, hoa hậu Venezuela, hoa hậu Italia, hoa hậu Ấn Độ, không cô nào trả lời suôn sẻ và ngon lành câu hỏi này đâu. Anh có xem TV chiếu lại cuộc thi hoa hậu thế giới năm ấy không? Không hử? Thế anh có biết câu hỏi như thế nào không? Không luôn? À, em cũng lẩn thẩn thật. Không xem thì làm sao mà biết. Thì như các câu hỏi ứng xử cuối cùng trong các kỳ thi hoa hậu, cả năm đứa chúng em đều bị nhốt trong lồng kính để không nghe câu hỏi chung cho tất cả. Người nào được hỏi mới bước ra trước giám khảo và khán giả.
Em là người được hỏi cuối cùng. Ông ta hỏi: “ Cô nghĩ gì khi nếu vì thân hình tuyệt diệu của cô, một hộp đêm nổi tiếng mời cô ký hợp đồng show khỏa thân cho họ và bắt buộc phải show riêng có tính cách thân mật cho khán giả nếu được yêu cầu?” Hì hì, anh biết đấy, nghề hằng đêm của em mà, mỗi khi thấy anh đến Blackswing, em không để các đĩa “Man! I Feel Like A Woman!” hoặc “ That Don’t Impress Me Much” mà anh thích đấy ư? Mặc dầu anh chưa lần nào yêu cầu show riêng cho anh, nhưng em đã nhảy cho bao nhiêu là khán giả ái mộ, những vị chủ các công ty lớn, các vị luật sư, các vị tai to mặt lớn trong thành phô'...
Anh biết em trả lời như thế nào không? A, có điều này em vẫn cười mãi. Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại vẫn cười. Trong một cuộc thi hoa hậu Áo Dài ở Việt Nam, trong một câu hỏi ứng xử cho một cô vào chung kết có câu: “Cô có nhận lời không, và cho biết tại sao nếu có một hãng chuyên bán áo lót mời cô ký hợp đồng làm người mẫu cho họ ? ” Em cười mãi, em cười đến tức bụng khi nghe cô bé trả lời, đại khái vì lễ giáo của người Việt Nam, vì công dung ngôn hạnh, v.v... nên cô sẽ từ chối. Hì hì, mặc áo tắm, phô thân hình nẩy lửa cho thiên hạ xem thì không sao, nhưng làm người mẫu quảng cáo áo lót thì sợ phạm lễ giáo! Kinh nghiệm ấy giúp em mạnh dạn trả lời câu hỏi ứng xử này. Nghe xong câu hỏi của vị giám khảo, em mừng quá cho nên không chờ người phiên dịch lặp lại bằng tiếng Việt, em trả lời ngay : --
You know men being able to go and see a girl and tell them darkest secrets and acting out their fantasies is probably preventing so many assaults and even rape against women. Most fantasies are just for the moment, like the one guy who wanted to be a “navy slut” on a ship and felt the need to go into detail about it, but, when the session was over he became a normal guy and all that was gone. It’s a release, and you would be surprised how many well known men come to us...
Em còn nói nhiều nữa, em nói như một người điên, như là có ma dẫn lối, quỷ đưa đường ấy, khiến ông giám khảo phải stop em lại. Cả hội trường im ắng như tờ. Em nghĩ ngay là mình hố rồi, mình bay một trăm phần trăm là cái chắc. Nhưng ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang động cả rạp và tất cả khán giả đều đứng dậy, vỗ tay và hoan hổ thật lâu. Em vui mừng đến chảy nước mắt khi cựu hoa hậu thế giới đội vương miện cho em. Em xứng đáng chứ lị! Phải không? Em biết là các bạn đang tức cười khi nghe nói Thị Nở là hoa hậu thế giới! Chính là bởi vì các bạn có thành kiến đấy thôi. Các bạn tin một tác giả mà không tin lời của nhân vật. Chính ông Nam Cao cũng đâu biết khuôn mặt thật của em. Cho đến bây giờ mọi người Việt Nam đều nghĩ Trương Chi là một người xâu xí? Nhầm to! Trương Chi là một người rất đẹp giai. Không có ai tên Chi mà xấu xí cả, cả ông Mạc Đĩnh Chi cũng thế! Và không bao giờ có người xấu xí lại thổi tiêu! Tiêu, quạt... là những vật trang trí cận kề của những con người phong lưu, thanh nhã. "Đề huề lưng túi gió trăng" mà lị! Chính vua Hùng, người muốn chia rẽ mối tình của con gái mình với anh chàng thư sinh đẹp giai có tiếng tiêu mê hồn, tiếng tiêu cũng đã từng làm ngẩn ngơ hoàng hậu vào những đêm trăng sáng, khiến vua đôi lúc cũng phải ghen, đã tha tội chết cho Trương Chi với một điều kiện: phải mang mặt nạ hóa trang thành một kẻ phung cùi.
Một chiếc mặt nạ da người, như chiếc mặt nạ mà u em bắt em phải mang khi em được mười lăm tuổi. Để tránh con mắt dâm dục của lão Bá Kiến đấy. Thị Nở em đã đóng vai Kim Hoa Bà Bà từ năm ấy cho đến ngày gặp anh Chí lúc em đi kín nước ỏ bãi sông và vì gió mát quá nên đã ngủ quên.Hì hì, ngủ quên mà lại còn tênh hênh ra nữa mới chết chứ! À, mà anh có biết vì sao u em đặt tên em là Nở không? Anh biết em họ gì không? Họ Triệu, là cháu 72 đời của bà Triệu Thị Chỉnh tức là Nhụy Kiều Tướng Quân, người đã khởi binh đánh quân Ngô thời Tam Quốc đẩy. Người ta truyền nhau vú của bà dài ba thước, khi ra trận phải cuốn quanh người rồi chụp áo giáp vào, có người bảo bà cởi áo ra, vung vú đánh ngã bao nhiêu là quân giặc. Điều ấy có đúng không em không rõ, nhưng theo u em nói, em khi mới sinh ra vú đã nhẩy như con gái mười ba nên u em mới đặt tên là Nở, Triệu Thị Nở. Em lấy tên Mỹ là Wendy là do mấy chữ well-developed breast đấy!
Đến năm 16, em cao lm 73, vòng số 1 đo được 88cm. Vòng số 3 cũng 88cm, sau khi thất thân với Chí Phèo vòng mông còn lý tưởng hơn nữa: 93cm. Ông bà mình nói Ông bà mình nói “gái có hơi trai như khoai có hơi cuốc”, đúng ghê đi! Chí là cuốc thứ xịn mà, mây trăm đời bần cố nông, một nhát...đủ biết! Em chỉ bị mất trinh chứ không có con, cho nên không ai truất phế vương miện của em như trường hợp Vanessa Williams. Không lẽ tất cả hoa hậu thê’giới đều gin cả sao, phải không anh? Em không tin điều đó...
Thôi, em phải đi show đây. Anh có đến ngồi gần sân khấu không? Không hử? Anh thích bản nhạc gì nào? Bản gì cũng được hử? You Know I Love You nhé? Tức là Don’t Be Stupid đấy, anh chàng ngốc ạ! Khi thấy em đến bên chiếc juke-box để chọn nhạc, năm bẩy anh chàng kéo ghế đến sát bên bục nhảy, sẵn sàng chờ đợi... Anh vẫn ngồi tại chỗ, bên quầy rượu. Một anh chàng men đến ngồi chiếc ghế đẩu bên cạnh, làm quen: Mỗi tuần mấy đêm ông đến đây? Mỗi đêm ông tiêu bao nhiêu đô la? Biết anh chàng là lính kín điều tra một cách ngu ngốc hòng chụp được manh mổì những tên cướp nhà băng. Bộ tụi chúng điên sao? Ăn cướp nhà băng lại chui vào cái hộp đêm bẩn thỉu, nhơ nhớp này? Hay anh chàng là thanh tra thuế vụ? Tính thử thu nhập của hộp đêm bao nhiêu để đánh thuế?
Thì cũng như anh vậy? Nghĩa là? Thì anh đi bao nhiêu đêm, tôi đi bấy nhiêu. Anh xài bao nhiêu tiền tôi cũng xài chừng ấy. Nhưng ông đâu biết một đêm tôi xài bao nhiêu tiền? Đúng thế. Nhưng tôi khổng cần phải biết nên không tò mò hỏi anh, anh biết chưa? Thấy anh tỏ ý khó chịu vì anh ta, anh ta xin lỗi bỏ về ngồi lại chiếc ghế cũ nhưng mắt lườm lườm nhìn anh ra vẻ dò xét. Em đã nhẩy xong, trở lại ngồi vào chiếc ghế của anh chàng vừa bỏ đi, tự nhiên nâng cốc bia của anh lên uổng cạn. Đêm nay anh chờ em rồi cùng về nhé! Để làm gì? Thì trò chuyên chơi này, và uống rượu này, rồi... làm tình. Không ham. Tôi không phải là Chí Phèo.
Hì hì, anh trả lời vui ghê! Nhé? Anh nhé?
Không. Tôi phải về.
Sợ bà xã hử?
Hay anh không thích em?
Don’t Be Stupid! That Don’t Impress Me Much! Em nhắc tên các bản nhạc một của Shania Twain mà anh yêu thích. Và em biết. Mỗi khi anh xô cửa bước vào Blackswing là em lập tức nhảy các bản nhạc ấy. Em vừa nhẩy, vừa hát, nhưng anh biết em chỉ nhốp nhép môi mà thôi, còn tiếng hát là của Shania. Trong hộp đêm này chỉ có Bà Chủ, tức Wendy, tức Thị Nở em là được quan khách yêu chuộng nhất. Mỗi khi em đến bên chiếc juke-box là bao nhiêu người, từ ông Mỹ già gân cho đến anh Mễ búng ra sữa kéo ghế đến sát bục nhẩy ngồi chầu chực sẵn. Và cũng chính Bà Chủ là người nhận được nhiều tiền tip nhất. (Vũ nữ không được trả lương, chỉ sống bằng tiền tip của khách). Em không những nhẩy rất giỏi, thần hình lại như Vệ Nữ, nhất là cái đám lông đen nhánh rất bắt mắt của em làm cho em hấp dẫn hơn nhiều vũ nữ Mỹ no hair khác.
Sao? Anh ngồi yên lặng thế? Anh vào đây làm gì đã chứ? Em thấy ít khi anh nhìn các cô nhẩy, kể cả em? Anh cũng thấy đây, mỗi khi em nhẩy, bao nhiêu người bám sát sân khấu. Anh thì không. Đã không đến ngồi gần sân khấu mà cũng chẳng thèm nhìn người ta nữa.
Tại sao?
Là tại vì nghệ thuật của em! Em đã biến dục tính thành nghệ thuật và người ta thưởng ngoạn nghệ thuật bằng đầu óc chứ không chỉ bằng nhãn quan. Thú thật, lần đầu vào đây, anh cũng thấy ham, thấy kích thích, nhưng lâu dần, chỉ còn biết thưởng thức âm nhạc và các điệu nhẩy của các em mà thôi. Thân hình của các em có như thế nào đi nữa cũng chỉ nhìn mà không hề thấy. Anh nghĩ vui là những người tu hành cần gì phải xa lánh trần tục, tìm đến nơi am thanh cảnh vắng cho mệt... Theo anh, muốn gột bỏ tham, sân, si, nhục dục, hãy đến các hộp đêm này, chẳng mấy chốc sẽ đạt đạo ngay!
Ý tưởng của anh rất ngộ.
Em sẽ ghi nhớ để đưa vào tiểu thuyết của em.
Tiểu thuyết của em?
Kiểu như “Nhật ký của một Geisha” hả?
Không mà cũng không phải là không.
Tiểu thuyết là phải tưởng tượng, nếu không thì nghèo nàn chết; nhưng tưởng tượng xuất phát từ kinh nghiệm, nó không hoàn toàn là bịa đặt mà chỉ sắp xếp, lựa chọn những gì do kinh nghiệm cung cấp. Em sẽ viết như Animal Farm của Orwell hoặc The Grapes of Wrath của Steinbeck ấy. ủa, sao anh lại nhăn mặt? Em nghe nói hai cuốn này đã làm cho FBI mệt trí lắm phải không?
5130E0D7D6D3C6E13D40447043E6DEF0B1B02EF1
20C7DE2F6A61AAF7ABD77427C15901F7D23F5109
FD785ED2D9F8B8C981828A3D8313CCEFCA71018E
78C8F36577CC1D231AAA8CDF342900526B06D081
2F76DAD7745528B8D662117298E14E6369E6A0E9
369684701B0C82E3EA05C6B0ED06C2EA316F5E0D
928B5860849FC8003594B24A7304C8AF5865DC10
77FAA2AC0CC99B178B19E7355441FC6ED13E32CC
Sao em lại hỏi anh? À, mà làm Bà Chủ hai hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, tiền vào như nước làm gì cho hết, tại sao em lại có ý tưởng viết tiểu thuyết? Sao em lại hỏi anh? À, mà làm Bà Chủ hai hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, tiền vào như nước làm gì cho hết, tại sao em lại có ý tưởng viết tiểu thuyết? Đâu phải viết tiểu thuyết là để kiếm tiền? Em đâu tầm thường như Danielle Steel hay Mary Higgins Clark. Sở dĩ em viết là vì anh. Anh là một nhân vật tiểu thuyết lý tưởng. Từ khi gặp anh, em nhận thấy anh là nhân vật mà em cần đưa vào tiểu thuyết của em. Bởi vì em yêu anh.
Don’t be stupid - You know I love you. Don’t be ridiculous - You know I need you. Don’t be absurd - You know I want you. Don’t be impossible... Thôi, stop.
Cho là thế thật đi. Nhưng, em biết gì về anh nào? Chính vì thế em mới tưởng tượng. Em sẽ dùng interpretative imagination là anh để giải minh một chân lý nào đó. Anh sẽ là symbol cho chân lý ấy. Cũng như Goethe, nhờ vào phương thức tưởng tượng giải minh mà qua Faust ông ta không chỉ phản ánh thế giới mà còn giải minh thế giới nữa. Bao giờ thì cuốn tiểu thuyết của em bắt đầu? Đêm nay. Nếu anh chịu về nhà với em. Như thế thì em không viết được cuốn tiểu thuyết ấy đâu. Vì đêm nay anh không thể về với em.
Rất tiếc, thế thì khi khác vậy. Em là một người tự do. Nếu em thất bại thì không thể trách ai. Hình như một nhà thơ lưu vong nào đó đã nói như thế. Em cũng sẽ là một nhà văn lưu vong. Em sẽ cố gắng hoàn thành cuốn tiểu thuyết càng sớm chừng nào hay chừng ấy. Đương nhiên em sẽ là một nhân vật chính, nhưng em còn là tác giả nữa. Độc giả của em cũng sẽ là tác giả. Sẽ có nhiều tình huống em để ngỏ cho họ có cơ hội tham gia viết với em. Anh cũng sẽ viết cùng em. Anh không tin? Để rồi anh xem.
À, tại sao không bao giờ anh hỏi em, đại để là thiếu gì nghề sao em phải chọn nghề này nhỉ? Hình như có lần anh bảo ở Mỹ làm nghề nào cũng được miễn là không phạm pháp?Thì cũng là nghiệp dĩ thôi. Sau khi Chí Phèo đâm chết Bá Kiến rồi quay dao lại tự tử, em bỏ làng Đại Hoàng - tức là làng Vũ Đại trong tiểu thuyết - ra Hà Nội. Cũng vì sợ nói dại, nếu mình chửa, bây giờ hắn chết rồi thì làm ăn thế nào? Không chồng mà chửa bị người làng cạo đầu bôi vôi đấy!
Em ở giúp việc cho bà cô, một bà cô họ xa, làm chủ một nhà tắm hơi ở phố Hàng Đậu. Tất nhiên là em cởi bỏ ngay cái mặt nạ Kim Hoa Bà Bà ra, cái mặt nạ làm em xấu ma chê quỷ hờn, như Nam Cao đã tả. Bỏ cái mặt nạ da người trát đầy mủ mít và sơn cậy ra, khuôn mặt em xinh đáo để, xinh ăn đứt nhiều cô gái Hà Nội con nhà khuê các ấy.Em không phải làm những việc như các cô massage “áo dài, áo ngắn” phải làm, mà chỉ show riêng cho ông chú chồng của cô em xem mà thôi! Anh không hiểu hử? Ồng chú băm lăm đục thủng sẵn cửa phòng tắm, mỗi lần em tắm là ông ta nhìn trộm. Biết thế em vẫn để mặc. Lại còn thích nữa chứ. Có ngày em tắm hai ba bận, kỳ cọ kỹ lưỡng cho ông chú nhìn thỏa thích...Mà em cũng thích lắm cơ, không biết tại sao?
Cho nên khi thằng chồng Mỹ bảo em học múa để làm ở các hộp đêm, em OK ngay. Một người xem hay nhiều người xem thì cũng thế thôi. “Tốt đẹp khoe ra” mà! Nhưng không hiểu sao em cảm nhận... khi bị ông chú nhìn lén, vẫn thích hơn. Anh có hiểu vì sao không? Cũng như khỉ em bị Chí Phèo hiếp, em vừa rủa vừa đập tay lên lưng hắn, nhưng đó là cái đập yêu, bởi vì đập xong cái tay em lại giúi lưng hắn xuổng...
Thằng John chồng em rượu chè be bét lại lợi dụng em một cách dã man, thỉnh thoảng say rượu nó còn đánh em nữa, nên em nhờ luật sư làm giấy ly dị rồi sang lại hộp đêm này của con Tina. Em cũng show riêng nếu có khách yêu cầu, nhưng không hề bán thân một lần nào. Em thề với anh như thế. Ở tiểu bang này có luật cấm vũ nữ thân mật lộ liễu với khách, nếu phạm luật sẽ bị treo giò. Many company directors đề nghị em làm nhân tình, cung cấp lương hàng tháng hậu hĩ, nhưng em từ chối. Bây giờ em là chủ hai hộp đêm Blackswing và Anastasia’s, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc dư thừa. Anh là người em em yêu thương duy nhất, biết anh thế nào cũng có nghề nghiệp, vợ con rồi, nên em không đòi hỏi gì cả, chỉ xin được làm người tình của anh mà thôi. Anh yêu! “Don’t impress me much”, please!
Ôi, xin lỗi anh, em phải tiếp một khách quen! Em đi vào phòng thay áo. Trước đó, anh đã thấy một người Mễ lai Mỹ gầy và cao đi vào trong đó một cách tự nhiên như từng quen thuộc đường lối. Anh bỏ đi vào restroom, sau khi lục soát khắp nơi không thấy có ai, liền rút điện thoại bỏ túi, bấm nút: “Thu thanh cuộc nói chuyện! Theo dõi người Mỹ lai Mễ trong này đi ra! Chờ tôi ở sở, không cần quay trở lại.”
“Yes, sir!”
Nếu Thị Nở em muốn tự tử, em sẽ không bao giờ chết một mình. Không bao giờ người ta lặng lẽ ra đi. ít ra là để phản đối một người, nếu không phải vì gia đình, công lý hay xã hội bất công. A. Camus đã nói:” Khi người ta bắt đầu tự hỏi xem cuộc đời này có đáng sống không, khi đó bi kịch sẽ xẩy ra. ” Ngày 30.9.1891, tướng Georges Boulanger âm thầm đến nghĩa trang, trước mộ người yêu, kê súng vào thái dương...vì bị kết tội làm gián điệp cho kẻ thù. Đừng nên bàn chuyện đúng sai ở đây. Năm 1961, Ernest Hemingway nổ súng săn nạp đạn sẵn của mình vào đầu. Năm 1962, Marilyn Monroe uống thuốc ngủ và không bao giờ dậy nữa. Cho đến bây giờ nhiều người còn tin cái chết của cô là do anh em nhà Kennedy gây ra, thậm chí có bàn tay của FBI nhúng vào. Năm 1970, Yukio Mishima mổ bụng theo kiểu hara-kiri. Năm 1975, ca sĩ Mike Brandt nổi tiếng với bài Tout donné, tout repris lao mình qua cửa sổ tầng lầu. Năm 1980, nhà văn chuyên viết chuyện sầu muộn Romain Gary tự chấm dứt cuộc đời bằng một phát súng.
Năm 1983, Arthur Koestler cùng vợ uống thuốc độc chết.
Năm 1987, lại nữ danh ca Dalida uống thuốc tự tử.
Đặc biệt năm 1990, Bruno Bettelheim, nhà phân tâm học người Mỹ gốc Áo trùm một bao nylon lên đầu cho ngạt thở... Không ai biết chắc một điều gì, kể cả giới chuyên gia. Năm 1987, lại nữ danh ca Dalida uống thuốc tự tử. Đặc biệt năm 1990, Bruno Bettelheim, nhà phân tâm học người Mỹ gốc Áo trùm một bao nylon lên đầu cho ngạt thở... Không ai biết chắc một điều gì, kể cả giới chuyên gia.
Mais jamais - jamais je n’ai rien écrit de ce genre... Un livre. Un roman. Et il y aurait des gens qui liraient ce roman et qui diraient: “C’est Thị Nở qui l’a écrit, c’était un type putassier qui ttainait dans les boites de nuit”, et ils penseraient à ma vie comme je pense à celles de ces gens solitaữes: comme à quel- que chose de précieux et d’à moitié légendaire.Un livre. Naturellement, ca ne serait d’abord qu’un ưavail ennuyeux et fati- gant, ga ne m’empêcherait pas d’exister ni de sentir que j’existe.
Nhưng có một lúc cuốn tiểu thuyết sẽ được viết xong, nó sẽ ở sau lưng em và em nghĩ rằng một chút ánh sáng rực rỡ của nó sẽ chiếu xuống quãng đời quá khứ của em. Lúc bấy giờ, thông qua nó, có thể em sẽ nhớ lại mà không ghê tởm cuộc đời của mình. Có lẽ vào một ngày nào đó, khi nghĩ đến giờ phút này, giờ phút ủ ê, nhưng lòng vô cùng thanh thản, nhịp tim vẫn bình thường, chờ đợi ra đi “không lặng lẽ”, em tự nhủ: “C’est ce jour- là, à cette heure-là que tout a commence.” Et j’arriverais - au passé, rien qu’au passé - à m’accepter.
1C7B67C74588CB26FA6ACD21D379497E1A4E5C27
2C650105AF1B157F4AFF6E2C0A1CD5B0D67C1F43
BCF386B7D8AA74C625910392F8DC98C8BE2FC989
072E0B8E8C63C420A7F2F69EFCB6CF9BDEF47DA0
1315033DE2FC210A391832DD76D0A781C62D43CB
437C04AE86B5E716917BB2DA357F811936F5AAE3
88B257AB3AFC5CB78846DA21629B51D1DB26E7A0
DDC75E8E8FEE53785D547B73F8E2798FDFF94DC4
6384194F0334D6EF287F95376B6868C8C9CB269B
FA6B07D6F3B68F6562C54D091FC926FE5410DE5D
0000000000000000000000000000000000000000
0000000000000000000000000000000000000000
0000000000000000000000000000000000000000
0000000000000000000000000000000000000000
NGUYỄN TRUNG HỐI
(Trích Chủ Đề 7- Số Mùa Thu 2001)