- sương của mùa thu cũ / phấn nhụy thấm đời sau - ĐỨC PHỔ
- lời đêm - PHAN NI TẤN
- chuyện giấc ngủ kể / rừng người - BIỂN BẮC
- nước mắt của dì bảy / rộn ràng chim sẻ / bài thơ cho sinh nhật tôi - HÀ NGUYÊN DU
- một chuyện thất tình thời chiến / tối hậu thư của kiến gởi cục đường / chiếc ghế - QUAN DƯƠNG
- tận cùng / bài thơ buổi sáng - XUÂN THỦY
- chim mùa đông nói khẽ / mưa - HẠ DU
- sự kiêu hãnh / sau cánh cửa, em về / tình hai đứa / mơ / ảo - NGÔ TỊNH YÊN
- chất sống của con người / biết nhau - PHẠM QUỐC BẢO
- mưa bom ngày mới lớn - PHAN TẤN HẢI
- hôn em trong cực cùng ly biệt / môi hôn trên bát rượu - HẠ QUỐC HUY
- em còn trẻ em không thể biết -NGUYỄN ĐỨC TÙNG
- nhện giăng nhà thơ / biển đông bỗng điên - NGÃ PHƯƠNG HUYỀN
- lá thư từ mary / tuna / hoàng sa, trường sa - NGUYỄN LƯƠNG BA
- hạt giống thơ gởi lại thời hậu tận thế được giấu dưới băng bắc cực / ngày tháng năm thông tin không gian điện não / trong ly café hòa tan bản lề gió - HẢI PHƯƠNG
- 11 chương yêu mới - TRẦN YÊN HÒA
- những giọt lệ ngoại hôn / em cho tôi mãi nhé: ấu thơ mình / bài h.t tháng giêng 2018 / thấy lưng buồn như dòng sông tuổi nhỏ - DU TỬ LÊ
- em và chiếc lá / chân trời xa khơi - HÀ BẠCH QUYÊN
- ta, như một hàm hồ - THÀNH TÔN
Con tằm tưởng mình dệt ra tấm lụa
không nhớ gì những chiếc lá dâu non
sự kiêu hãnh như áo bào vua chúa
hào nhoáng nhưng ngăn cách với cuộc đời
Con ong tưởng mình làm ra mật ngọt
không còn nhớ đến những đóa hoa xinh
sự kiêu hãnh như cầu vồng ngũ sắc
lộng lẫy nhưng phản chiếu ánh mặt trời
Mặt trăng tưởng mình tự phát sáng
không nhớ chi tới dãy ngân hà
sự kiêu hãnh như một động tác giả
lừa ta thua với tỷ số bất ngờ
Ngọn lửa tưởng mình tạo ra ấm áp
không còn nhớ mấy thanh củi thành than
sự kiêu hãnh như sáu mặt xúc xắc
lớn bên này lại nhỏ số bên kia
Thân cây tưởng mình tỏa ra bóng mát
không nhớ đến những chùm lá xum xuê
sự kiêu hãnh như một lời nói dối
người không dám nhìn thẳng vào mắt nhau
Đám mây không phải là bầu trời
nhưng cứ tưởng mình là vũ trụ.
sau cánh cửa, em về...
Sau những buổi party bạn bè đông đảo
Trở về theo dòng xe cộ ồn ào
Sau cánh cửa
Là nỗi cô đơn của em
Nỗi cô đơn chờ đợi
Sau cánh cửa
Em về
Những ngón tay bị xước da
Lũ gián miệt mài bay nhảy
Quanh ngọn đèn dầu không có chụp đèn
Những móng tay dễ gãy
Em mở cửa bước vào
Nỗi đơn côi tưởng chừng thân thiết đến dường nào
Không một ai biết...!
Sau những khóc cười trên sân khấu
Với diễn viên
Sau những xuất phim bi hài
Cho đến khi đèn bật sáng lên
Nỗi cô đơn lại lạnh lùng hiển hiện
Như một người điên
Nghịch ngợm một cách vô ý thức
Phá phách
Xô đẩy em
Chới với bên vực bờ thánh thiện
Sau cánh cửa, em về...
Tựa Violoncelle
Cây "Guitare của ái tình"
Đã bị lãng quên
Em hát cho riêng mình nghe
Về những năm tháng đã trôi qua
Tuổi trẻ... tình yêu... kỷ niệm...
Không sao còn tìm thấy lại trong đời
Sau cánh cửa, em về...
Nhiều khi thấy lòng mình
Là thành Pompei đổ nát.
tình hai đứa
Chỉ mấy mươi năm đời một thoáng
Gió lạnh nhiều hơn năm ngoái rồi
Ngày sẽ rụng và cây thay lá
Nhưng tình hai đứa vẫn thôi nôi.
mơ
Em mơ mộng mà đời thì quá thực
Những song song đâu gặp gỡ bao giờ
Gần với xa luôn là hai thái cực
Chỉ tình yêu ở giữa là: Thơ.
ảo
Đời không sắc, sắc không – đời ảo
Ảo vọng đời mây khói tịch liêu
Tình khi đến, lúc đi – tình ảo
Người không là hư ảo khi… yêu
NGÔ TỊNH YÊN