- sương của mùa thu cũ / phấn nhụy thấm đời sau - ĐỨC PHỔ
- lời đêm - PHAN NI TẤN
- chuyện giấc ngủ kể / rừng người - BIỂN BẮC
- nước mắt của dì bảy / rộn ràng chim sẻ / bài thơ cho sinh nhật tôi - HÀ NGUYÊN DU
- một chuyện thất tình thời chiến / tối hậu thư của kiến gởi cục đường / chiếc ghế - QUAN DƯƠNG
- tận cùng / bài thơ buổi sáng - XUÂN THỦY
- chim mùa đông nói khẽ / mưa - HẠ DU
- sự kiêu hãnh / sau cánh cửa, em về / tình hai đứa / mơ / ảo - NGÔ TỊNH YÊN
- chất sống của con người / biết nhau - PHẠM QUỐC BẢO
- mưa bom ngày mới lớn - PHAN TẤN HẢI
- hôn em trong cực cùng ly biệt / môi hôn trên bát rượu - HẠ QUỐC HUY
- em còn trẻ em không thể biết -NGUYỄN ĐỨC TÙNG
- nhện giăng nhà thơ / biển đông bỗng điên - NGÃ PHƯƠNG HUYỀN
- lá thư từ mary / tuna / hoàng sa, trường sa - NGUYỄN LƯƠNG BA
- hạt giống thơ gởi lại thời hậu tận thế được giấu dưới băng bắc cực / ngày tháng năm thông tin không gian điện não / trong ly café hòa tan bản lề gió - HẢI PHƯƠNG
- 11 chương yêu mới - TRẦN YÊN HÒA
- những giọt lệ ngoại hôn / em cho tôi mãi nhé: ấu thơ mình / bài h.t tháng giêng 2018 / thấy lưng buồn như dòng sông tuổi nhỏ - DU TỬ LÊ
- em và chiếc lá / chân trời xa khơi - HÀ BẠCH QUYÊN
- ta, như một hàm hồ - THÀNH TÔN

tận cùng
XUÂN THỦY
Phận người y như những vần thơ
cũ chứa những nỗi cũ đau đau
mà đau tới tận cùng nếu như
tôi là một người đang ở tận
cùng mà mỗi người sinh ra cũng
đều có ít nhất một cái tận
cùng để rồi muốn thoát ra mà
không thể nào thoát ra được như
một nền thơ cũ cứ loay hoay
không thể nào thoát ra như cái
nghèo có làm người ta có đi
ăn cướp không tận cùng cái đói
người ta có đi xin ăn không
nếu tôi cũng có cái tận cùng
mà không ngôn từ nào nói ra
cái tận cùng không ai hiểu một
một phận người y như những vần thơ
cũ chứa những nỗi cũ đau đau
mà đau tới tận cùng không hiểu
tại sao con người ta sinh ra
mà khổ đau đến thế còn tôi
thoát thai mà vẫn khổ đau khổ
đau không vì không thoát thai được
mà vì thoát thai rồi không làm
gì được trong một thế giới chưa
ai thoát thai hay đã thoát thai
như ai ai cũng đều có cái
tận cùng của riêng mình
bài thơ buổi sáng
Buổi sáng em giận anh rồi
Em biết không anh vừa ăn
Sáng nghĩ đến em anh chào
Em buổi sáng em không chào
Lại lặng im thôi cứ tưởng
Đêm rồi những cái cá bủa
Vây trên đôi môi màu tím
Đỏ như trái mọng trên cành
Của em chúng không làm em
Đau đấy chứ những đôi môi
Chín đỏ mọng trên cành cao
Cao cao mãi như ngôi sao
Màu lửa như ngôi nhà anh
Vừa mới cất xong ngày xưa
Nhưng đã xưa xưa rồi đã
Cũ cũ giờ tường vôi vữa
Không thơm mùi mới áo em
Bay tung trời lộng gió bên
Hồ Gươm xanh rêu rêu đá
Rêu rêu xanh cụ rùa già
Đã mệt với loài người dị
Dạng đôi chân ưỡn đôi vai
thời gian già cỗi tình yêu
Sói mòn trong nhau cái ác
Bủa vây tình yêu cũ không
sao mới được không không cái
Thiện ngày xưa đây mà nhưng
Cái thiện bất lực bỏ đi
Như anh bỏ em đi khác
Nào cái ác bủa vây cái
Thiện bỏ đi màu vôi vữa
Cũ để xây ngôi nhà
Khu vườn mới đôi môi mới
Ngôi sao mới nhưng không
Có em vì em hoài niệm
Vì em vì em không bay
Theo làn gió thổi
XUÂN THỦY