hỏi thế gian tình là gì - ĐẶNG PHÚ PHONG

Friday, August 31, 20185:43 PM(View: 4437)
hỏi thế gian tình là gì - ĐẶNG PHÚ PHONG
dang phu phong pic








hỏi thế gian tình là gì


Tôi gặp cô ấy trên facebook. Đọc một ít bài viết. Những bài viết có tính tản mạn hay hồi ký tuy chưa già dặn về mặt kỹ thuật, chưa thật sự là vừa riêng vừa chung. Nhưng, tôi để ý đến vì trước nhất nó thật, thứ nữa là cách dùng từ cũng như ý khá lạ. Sức liên tưởng của con chữ thật dồi dào làm tôi bật lên những kỷ niệm thật buồn.

Môt hôm, rất tình cờ, sau trao đổi vài câu thông thường, và lại khác hẳn với một số câu chuyện khác, câu chuyện của chúng tôi bỗng dưng trở nên đậm đặc. Rồi tôi cảm thấy ngậm ngùi. Hình như bên ngoài nàng có vẻ sự vui tươi nhưng dấu bên trong một cái gì đó thật quyết liệt nhưng buồn. Tôi xúc động thật sự. Và, đêm ấy, thật khuya, chúng tôi thả tràn cảm xúc cho nhau qua những dòng gõ vội. Tôi đã rất thật, và, tôi tin nàng cũng vậy. Nàng tự xưng là cô giáo của tôi. "Nhưng giữa cô và trò không có tình riêng" Chắc là nàng gõ với một nụ cười. Dần dần tôi nhận ra cái cách của nàng: Đặt vấn đề, rồi cắt nó đi. Tinh nghịch nhưng hiền hòa. Bất cần nhưng tha thiết. Lạnh lùng nhưng nóng bỏng. Đồng tiền của nàng không phải hai mặt mà nhiều mặt. Nàng cho rằng tôi vừa vô thức vừa có ý thức đã đâm đầu vào nàng, ngực nàng sưng vồng một vết tím. Tôi thấy nàng giống tôi, ơ, xin lỗi em, nhóc, nhé! Tôi giống nàng nhiều về tinh thần, tính khí và về chuyện hôn nhân nữa...

Nàng lấy chồng vì để lấy chồng. Tôi lấy vợ vì đang bầm dập, nát tan. Chúng tôi lập gia đình đều thật vội vã. Cho xong. Và, hôn nhân của nàng thì chìm trong góc khuất còn hôn nhân của tôi cũng đã chia lìa.
Nàng lấy chồng vì để lấy chồng. Tôi lấy vợ vì đang bầm dập, nát tan. Chúng tôi lập gia đình đều thật vội vã. Cho xong. Và, hôn nhân của nàng thì chìm trong góc khuất còn hôn nhân của tôi cũng đã chia lìa. Cái cách vừa mở vừa đóng của nàng là một sức hút tôi khó tình chống đỡ, dù dặn lòng chớ hấp tấp mà quàng phải dây. Hãy dùng kinh nghiệm đã trải bời bời kia mà tung bắt nhé tôi ơi. Nhưng, lại một tiếng nói khác: Kinh nghiệm làm chi cho đánh mất hồn nhiên. Tôi ơi!

Thế là tôi với nàng công-công-thủ-thủ. Chúng tôi đang chơi trò đánh đu. Ô, nhưng rồi cuộc chơi phải chấm dứt. Tôi hay nàng, ai là người bước xuống cánh đu trước: Đầu hàng. Who knows?

Thế giới ảo có thực chăng?
Nàng cho là nó thực. Và viết:

“Anh húc đầu vào em húc mạnh, em suýt ngã luôn, không dưng, anh húc đầu vào em - rất ngang ngược. bầm tím vồng ngực em. anh hông tin hả?
Sang năm về, em cho coi.

Ngực vồng - chỉ là từ miêu tả. Quan trọng là không dưng anh húc vào làm em... có vết, vết màu tím thẫm... đẹp hông…”
Tôi chợt nhớ đến dòng độc thoại của nàng:
“… Người đàn bà vào ngày cuối của năm - thừa thãi tứ chi, ngôn từ vô cảm - ngắm thẫn thờ giòng chiều trôi ảm đạm, nghĩa lý đây ư, lẩn thẩn... hỏi mình người đàn bà kéo lê theo khối tình - đeo quả tim trinh (?) sau ca đại phẫu - miệng tươi rói cười với muôn mặt xấu - tấn tuồng thủ vai chính mãi... hài bi.”
Xúc động ùa về như thác lũ. Tôi đang nói chuyện với một người vác trái tim trĩu nặng. Như đang vác thánh giá, lếch thếch, thất thểu. đi. Và, bây giờ người đàn bà đó đang quên mình; khai tử rồi khai sinh. Mất và còn trên một thân thể căng tràn sự sống có còn là căn cơ cho một sự có mặt trên cõi đời? Đau khổ, hạnh phúc có còn một sự ngăn cách nào chăng? Một thân hình còm cõi bọc sáp mịn, măng muốt.

Tôi bỗng chợt hiểu thật rõ ràng ý nghĩa nụ hôn nàng viết cho tôi. Giống như một bức tranh siêu thực; hành trình họa chất là một tảng băng đã chôn từ bắc cực 20 năm. Nhưng những suy nghĩ đó không làm mất cảm nhận khác trong tôi. Đêm đó tôi ngủ với đôi môi hồng cong cớn, khóa chặt môi tôi. Thân thể tê cứng không nhúc nhích, giống chiếc ghế gỗ chết trân trong góc tối. Chân tay đã trở thành những áng mây trời
bềnh bồng xa lắc.

Trong những lúc chuyện trò, bằng cái giọng vừa lém lỉnh vừa rất thật, thỉnh thoảng nàng nâng tôi lên rồi cũng cách đó nàng vật tôi xuống. Rất êm ái. Rất thân tình. Ra khỏi trận, tôi chợt mỉm cười vì mình đang trở thành con múa rối, nhưng tôi rất vui sướng chấp nhận. Sự thông minh của nàng giúp nàng đứng trên tất cả những người đàn bà cùng lứa tuổi, nó là khối nam châm khổng lồ hút chặt những khối sắt mẫn cảm của cánh đàn ông. Cái sức hút đó mạnh đến nỗi thay đổi đươc cả quan niệm về cái đẹp của phụ nữ của tôi.
Một hôm tôi nhận lá thư của nàng từ thành phố Hội An, qua messenger:
“Có rất nhiều lúc em lùi ra xa để ngắm nghía tình cảm của chính mình, như là một thực thể khác vậy, và em nhìn thấy ...
Tình cảm của em dành cho anh không hề giống với những tình yêu mà em đã từng có, khác đến nỗi em chưa bao giờ phải đem so sánh, bởi người ta chỉ có thể so sánh khi những điều đó phải có nét tương đồng để so hơn so kém.
Vì em đã từng gọi những tình cảm ngày xưa là tình yêu, đó đúng là tình yêu và bây giờ cũng chính là tình yêu, nhưng tình yêu của em bây giờ khác lắm...

Lại tự cười mình đa diện như khối kim cương, mặt nào cũng ngời lên lấp lánh khi ánh sáng chiếu rọi. Bản thân kim cương hì không phát sáng, nhưng nó rực rỡ ngay lập tức khi ánh sáng rọi vào, chẳng phải tự kiêu, vì em đúng là như vậy.
Em không hề biết em có khả năng gì, cũng không biết em sẽ yêu người như thế nào cho đến khi người nhìn thấy điều gì đó ở em và yêu em tha thiết và em sẽ tự động phát ra những điều tương hợp như đã tiềm ẩn trong em đợi sẵn cho người, một cách vô thức như tâm linh tương thông vậy.
Em không hề biết em có khả năng gì, cũng không biết em sẽ yêu người như thế nào cho đến khi người nhìn thấy điều gì đó ở em và yêu em tha thiết và em sẽ tự động phát ra những điều tương hợp như đã tiềm ẩn trong em đợi sẵn cho người, một cách vô thức như tâm linh tương thông vậy.
Nhìn lại, em bỗng dưng biết vẽ, có lẽ là Thượng đế để sẵn tài hoa đó dành cho anh.

Có những thời khắc, chợt nhìn thấy tình yêu em hệt như cây hoa hồng leo, mỗi ngày cành nhánh vươn lên một chút, toả ra một chút, đâm một chồi hoa... rồi vài mươi hôm nhìn lại thì thấy cây đã sum xuê tự lúc nào, anh biết không!
Chưa có tình yêu nào làm cho em được rơi nước mắt vì cảm thấy một niềm hạnh phúc an yên như tình yêu của anh, anh biết mà, em chỉ khóc khi em vui tột đỉnh.

Sáng nay bỗng dưng em nhớ anh.
Rồi nhìn thấy nỗi nhớ đó hạnh phúc quá đến nỗi em ngồi rơi nước mắt, thật êm đềm. Thiên hạ mà nghe như vậy sẽ nghĩ em quá khùng, nhưng anh thì hiểu và sẵn lòng yêu hết những tình kiểu khật khùng của em phải không?
Em muốn ẩn cư Hội An, có non có nước, còn có từng cội từng cội mai gầy.
Em muốn ẩn cư Hội An, trồng hoa khắp sân, pha ấm trà mới, chỉ ngửi mùi hương của nó chứ không uống.
Em muốn ẩn cư Hội an, cùng một người yêu nhau. Sau đó, lại cùng nhau sống hoài năm tháng.
Em muốn sớm dậy cùng anh đi dạo, nhấm nháp trà thơm trên con thuyền nhỏ. Trà chỉ ghi nhớ chúng mình gặp gỡ.

Em muốn cùng anh nghe gió lướt qua hành lang dài buổi chiều, chậm rãi thong thả, như sen nở giữa hạ trong Kinh Thi vào ba ngàn năm trước.
Em muốn cùng anh ngắm trăng, ngân hà mênh mang vời vợi, tinh tú đầy trời, một ngôi là anh, một ngôi là em.
Em muốn ẩn cư Hội An, cùng anh viết lách bên bàn. Nhìn làn khói từ lư đồng thổi ra ngoài cửa sổ, cùng mây trước sân ước hẹn bạc đầu.
Em ở Hội An, cùng anh chờ một cơn mưa mông lung sương khói, dưới chiếc ô trong vắt, có thời gian mà chúng mình từng yêu, cũng từng xa cách.
Em muốn ở Hội an, muốn cùng anh.”

Tôi ngồi trong quán cà phê quen với ly cà phê cũng quen. Nhàm chán. Tôi nghĩ mình yêu cô ấy. Lá thư ngắn nhưng có sức hấp dẫn mãnh liệt, tôi muốn nói cho thế giới biết rằng mình đang yêu, mình có người để yêu.
Nhưng tôi cũng không biết sẽ yêu nàng theo cách nào, những cách thức tôi từng biết, tôi từng nghĩ. Lời yêu đương của tôi nói với nàng cứ trôi tuồn tuột vào hư không, dường như nàng không hiểu tôi nói gì.

Nàng nói muốn để tóc dài, thật dài. Đen nhánh mượt mà như tơ lụa, tưởng chừng như từng sợi tóc sẽ toả ra ánh màu xanh lam sẫm, nở rộ thành cây hoa trên mặt gối thêu. Và nàng nói em đang duỗi người trên giường có drap trắng muốt, anh hãy tưởng ra rằng anh trải tóc em ra đầy gối. Mái tóc có những sợi cong cong, điểm những sợi bạc lấp lánh chứ không phải màu lam sẫm đen ngời như em từng tưởng tượng. Anh chụp ảnh nhé để em thấy ảo ảnh tưởng tượng đẹp đẽ của mình thành hiện thực.

Nàng cười phá lên nói thật thú vị, hiện thực không như những gì mỗi chúng ta đã từng nghĩ, cho nên có khi không cần mà cũng chẳng nên hiện thực những điều vì ai nói mà yêu nhau.
“Rốt cuộc vẫn hỏi thế gian tình là gì?”

Tôi và nàng, với cái nhìn tìm kiếm sáng tạo, vẫn chưa rút cho mình một định nghĩa. Nên rốt cuộc chúng tôi cũng đưa ra một câu hỏi xưa như quả đất, và câu hỏi đã tự nó đâm chồi nẩy rễ thành một cây cổ thụ cao vút trời xanh để thành một câu thần chú không thể giải mã. Và, câu trả lời luôn luôn đi sau trong từng thời đại, và thành cũ kỹ, không hợp thời nữa.

Nàng bảo tôi đột ngột mở ra thế giới của tuổi thần tiên cho cô. Thỏa mãn hết thảy những mong đợi mà nàng từng có đối với tình yêu chất chứa riêng trong kho tàng bí mật. Những vệt bụi bặm của thời gian đo bằng tuổi tác bất giác rơi xuống. Bởi vì tôi mà cô trở nên giản dị, trong suốt và có lúc được ngây thơ thật sự của ngày xưa còn bé...Quả thật nàng đã được Thượng đế ban cho nàng cả ba hạnh phúc cùng một lần. Một tình yêu, một sự mong đợi bí mật từ xa xưa và một sự trong trẻo reo vui của những tháng ngày ngây thơ của tuổi trẻ.

Và nàng thong dong, thảnh thơi, ung dung nếm hưởng hạnh phúc đó; cái hạnh phúc mà nàng biết trước và chắc có trong tay. Nên có nhiều lúc gây cho tôi có cái cảm giác như bị mèo vờn chuột. Tôi thắc mắc tình yêu này, có khi nào, nàng bỗng nhiên nói rằng chấm dứt. Tôi sẽ ra sao? Song. Hình như cả hai chúng tôi chưa từng bắt đầu yêu nhau. Mỗi người đều đang yêu điên cuồng một thể dạng nào đó theo ý của mình. Lại như thể mắc một căn bệnh quái ác trầm kha: bệnh yêu.

Và chúng tôi đang sống ảo hay sống thật. Tình yêu giữa tôi và nàng là ảo hay thật. Nhỉ?
Nhưng cuối cùng tôi đã nhận ra rằng- như trừ với trừ bằng cộng - tôi và nàng đã có một tình yêu rất thật.
(*2018)
ĐẶNG PHÚ PHONG
Tuesday, June 19, 20187:54 PM(View: 6278)
Văn - chương Việt Nam: tương lai? Biên Khảo mới nhất của Nhà Biên Khảo, Nhận Định, Phê Bình Văn Học Nguyễn Vy Khanh dành riêng cho tạp chí Văn Học Mới
Friday, October 26, 20188:54 PM(View: 5314)
BÀI VIỆT: Nhà Thơ Nguyên Giác Phan Tấn Hải - Chủ Bút Việt Báo Daily News
Monday, September 10, 201812:16 AM(View: 6351)
Link bao gồm tác phẩm Thơ nhạc Hà Nguyên Du
Thursday, September 6, 20184:13 PM(View: 4846)
Tuesday, September 4, 20184:10 PM(View: 5441)
THƠ - Trong tạp chí Văn Học Mới số đầu tiên này, bao gồm những Nhà thơ nổi tiếng, đã thành danh, kể cả những cây bút mới... Nhưng Văn Học Mới chọn đăng vì một phần sự nồng nhiệt yêu mến thi ca, nhất là trong số họ đều là có liên hệ với các Nhà Thơ đi trước khuyến khích nên họ không ngại gởi bài cho tờ báo, đúng với chủ trương của VHM là luôn tìm kiếm hay nâng đở mầm non, cùng với con đường nhất mực cách tân hay tìm kiếm cái mới, cái hay cho Văn Học... Mạnh bước tiến lên phía trước trong thế kỷ 21 ...
Monday, September 3, 20188:40 AM(View: 6094)
Friday, August 31, 20185:25 PM(View: 6630)
Truyện ngắn trong tạp chí Văn Học Mới Số 1 kỳ này, bao gồm những tác giả: - Phan Ni Tấn, Đặng phú Phong, Quan Dương, Thanh Thương Hoàng, Khánh Trường, Nguyễn Thị Thảo An ...
Friday, August 31, 20184:00 PM(View: 5449)
Tùy bút trong tạp chí Văn Học Mới Số 1 kỳ này... Tuy chỉ có hai bài, nhưng cả hai đều xuất sắc, của hai Nhà Văn Nguyễn Văn Sâm và Phạm Xuân Đài