- sương của mùa thu cũ / phấn nhụy thấm đời sau - ĐỨC PHỔ
- lời đêm - PHAN NI TẤN
- chuyện giấc ngủ kể / rừng người - BIỂN BẮC
- nước mắt của dì bảy / rộn ràng chim sẻ / bài thơ cho sinh nhật tôi - HÀ NGUYÊN DU
- một chuyện thất tình thời chiến / tối hậu thư của kiến gởi cục đường / chiếc ghế - QUAN DƯƠNG
- tận cùng / bài thơ buổi sáng - XUÂN THỦY
- chim mùa đông nói khẽ / mưa - HẠ DU
- sự kiêu hãnh / sau cánh cửa, em về / tình hai đứa / mơ / ảo - NGÔ TỊNH YÊN
- chất sống của con người / biết nhau - PHẠM QUỐC BẢO
- mưa bom ngày mới lớn - PHAN TẤN HẢI
- hôn em trong cực cùng ly biệt / môi hôn trên bát rượu - HẠ QUỐC HUY
- em còn trẻ em không thể biết -NGUYỄN ĐỨC TÙNG
- nhện giăng nhà thơ / biển đông bỗng điên - NGÃ PHƯƠNG HUYỀN
- lá thư từ mary / tuna / hoàng sa, trường sa - NGUYỄN LƯƠNG BA
- hạt giống thơ gởi lại thời hậu tận thế được giấu dưới băng bắc cực / ngày tháng năm thông tin không gian điện não / trong ly café hòa tan bản lề gió - HẢI PHƯƠNG
- 11 chương yêu mới - TRẦN YÊN HÒA
- những giọt lệ ngoại hôn / em cho tôi mãi nhé: ấu thơ mình / bài h.t tháng giêng 2018 / thấy lưng buồn như dòng sông tuổi nhỏ - DU TỬ LÊ
- em và chiếc lá / chân trời xa khơi - HÀ BẠCH QUYÊN
- ta, như một hàm hồ - THÀNH TÔN
Em đến với anh mỗi đêm để
kể anh nghe chuyện một ngàn lẻ
một đêm mà anh chẳng buồn nghe
lại đi đọc mấy trang sách nhàm
nhạp khác đến nỗi anh phải ngáp
dài mấy hơi liền sau đó em
đè lên anh nhõng nhẽo bíu ríu
bờ vai đu nặng mí mắt kéo
anh vào vòng tay em để đưa
mình đến im lặng với những tiếng
thở lò bò càng lúc càng lơi
lạc trong tiềm thức giấc mơ đan
chéo nhau bao thứ chẳng có nghĩa
lý do đó anh hoang mang đến
nỗi anh sợ hãi hùng hổ thẹn
thùng thình lình anh vùng vẫy tay
xua đuổi em đi mặc dù (em
biết) anh thích em thậm chí nhiều
khi rất cần em lắm lúc ban
ngày em cũng đến với anh bất
cứ lúc nào chỗ nào anh muốn
em bởi vì (em biết) anh vẫn
thích em thậm chí rất cần có
em và sẽ một lần nào đó
đón em đến với anh mãi mãi……
rừng người
Cô còn nhớ lần đầu
khi bước xuống đường đời
đã hỏi cô như vậy trong
buổi sáng nay khi cô
Bước xuống đường trời lả
hơi sương tình cảnh khi
đó cũng y hệt bây
giờ một rừng người từng
Người như những làn cây
ẩn hiện lờ mờ như
số phận của từng người
giữa rừng người mà dấu
Vết lần đầu là những
viên sỏi không nuôi sống
được một thời còn lần
sau là những mẫu vụn
Bánh khiến lạc lối cả
một đời rồi cô còn
nhớ lần đầu khi bước
xuống đường đời cô đã
Hỏi số phận mong mỏi
những điều gì ở nơi
cô mà số phận chỉ
vòng vo hỏi ngược lại
Rằng cô mong mỏi những
điều gì nơi số phận
mình khi bước xuống đường
đời lại hỏi cô như
Vậy trong buổi sáng nay
khi cô bước xuống đường
đời bước vào rừng người
bước đi với từng người
BIỂN BẮC