- Tựa
- thơ ta
- ngát thơm
- yêu người
- lối khác
- ngợi ca
- tựa điểm
- tuyệt tình
- ngày đen
- lục bát tự thán
- trăng di hành
- định hình
- đậm son
- nguyệt hoa
- bước đi
- vẫn mù khói nhớ
- mạnh tà, yếu vương
- bạt ngàn
- bập bùng
- thường nhật
- thiền thơ
- bên em
- bên ta
- gió lùa
- ngai vàng cho em
- bâng khuâng
- ví dầu tình ta
- não lòng
- giọt cuối em tràn ly ta
- tầm đường
- tuần hoàn
- thế, tư
- wislawa szymborska *
- mấy đoạn sử thi
- đợi mùa
- dự cảm
- ám ảnh
- em và mãi mãi
- bi khúc tự tình
- nơi cây moc
- em, tình dâu
- điếu thuốc tôi
- cà phê tôi
- sài gòn trong thơ, sài gòn trong mơ
- anh vẫn còn em
- nhan sắc
- đôi mắt mưa
- ngã ngựa
- như con vạc đêm
- tận đời
- đóa phù dung
- ngậm ngùi
- vấn nạn
- thôi về
- xuân thiên nhiên
- em có về ta
- như tên ngông, say
- dẫn độ thơ về tra khảo đêm
- khô nhánh trần gian
- mơ hạt bụi
- như tìm thấy thiên đường
- trên sợi tình *
- trôi trên dòng sông đen
- tình anh chiếc bóng
- sầu chia phôi
- mặc dù em mặc cả
- em khóc ngày mai
- thơ đại định
- nhà thơ
- khép mắt
- tin yêu
- điệp khúc mưa
- những ý rời buổi trưa
- ngõ ngách, hư vọng
- phía chân trời còn có em
- dù thơ không hái ra tiền
- hóc hẻm lạ
- thành kẻ cổ xúy
- chiếc phao
- và dòng sông
- men theo trời nắng bụi
- cõi nào ta rơi?
- tiếc
- vươn mình
- lên chậm
- kiên nhẫn
- những lẫn lộn khó nói
- với hạ
- chẳng hạn
- nhiễm sóng
- em và dâu bể
- đêm đen và hư vô
- quỹ đạo đêm
- PHẦN NHẠC
bi khúc tự tình
sân si
dẫu lành lặn nhưng vẫn là vết tích
khơi lên chi bi kịch của riêng mình
vết lỡ độ, chấm dầu loang rả rích
cây khô, trơ, không khỏi gió phi hành
đá cũng dây oan vì cơn thác lũ
thịt da nào kham nổi nhát gươm đi?
hư vô chảy ngập tràn bờ nhân thế!
em tín đồ, không thoát khỏi sân si
đêm câm
mầm đã úng qua bao mùa mưa lũ
nhân sinh nào cũng phế cả, thương tâm!
ta tận số bởi mưu đồ nô dịch
em hay gì, trăng - chạy trốn đêm câm!
ta và em
ngày hốc hác, mắt gầy phô ngơ ngệch
đêm khô queo, co quắp xác ve nằm
nỗi cắc cớ mãi chơi trò sống chết
em chân chùn, lả bước, lối trăm năm
ta nụ búp đã èo không khí thở
ta rạch con chợt nghẽn lối ra nguồn
em môi mắt, hề như kề địa ngục?
em thân hoa, nào cận với thiên đường?!
sóng
sóng đã nổi trên khắp bàn khắp ghế
sóng đã len tận giường nệm chiếu chăn
ngọn sóng đánh không chừa riêng một nẻo
sóng ngàn năm ngọn sóng vẫn căm hằn
ai đã sống mỗi ngày không thấy sóng??
ai sinh sôi mà sóng để yên nhàn?