- Tựa
- thơ ta
- ngát thơm
- yêu người
- lối khác
- ngợi ca
- tựa điểm
- tuyệt tình
- ngày đen
- lục bát tự thán
- trăng di hành
- định hình
- đậm son
- nguyệt hoa
- bước đi
- vẫn mù khói nhớ
- mạnh tà, yếu vương
- bạt ngàn
- bập bùng
- thường nhật
- thiền thơ
- bên em
- bên ta
- gió lùa
- ngai vàng cho em
- bâng khuâng
- ví dầu tình ta
- não lòng
- giọt cuối em tràn ly ta
- tầm đường
- tuần hoàn
- thế, tư
- wislawa szymborska *
- mấy đoạn sử thi
- đợi mùa
- dự cảm
- ám ảnh
- em và mãi mãi
- bi khúc tự tình
- nơi cây moc
- em, tình dâu
- điếu thuốc tôi
- cà phê tôi
- sài gòn trong thơ, sài gòn trong mơ
- anh vẫn còn em
- nhan sắc
- đôi mắt mưa
- ngã ngựa
- như con vạc đêm
- tận đời
- đóa phù dung
- ngậm ngùi
- vấn nạn
- thôi về
- xuân thiên nhiên
- em có về ta
- như tên ngông, say
- dẫn độ thơ về tra khảo đêm
- khô nhánh trần gian
- mơ hạt bụi
- như tìm thấy thiên đường
- trên sợi tình *
- trôi trên dòng sông đen
- tình anh chiếc bóng
- sầu chia phôi
- mặc dù em mặc cả
- em khóc ngày mai
- thơ đại định
- nhà thơ
- khép mắt
- tin yêu
- điệp khúc mưa
- những ý rời buổi trưa
- ngõ ngách, hư vọng
- phía chân trời còn có em
- dù thơ không hái ra tiền
- hóc hẻm lạ
- thành kẻ cổ xúy
- chiếc phao
- và dòng sông
- men theo trời nắng bụi
- cõi nào ta rơi?
- tiếc
- vươn mình
- lên chậm
- kiên nhẫn
- những lẫn lộn khó nói
- với hạ
- chẳng hạn
- nhiễm sóng
- em và dâu bể
- đêm đen và hư vô
- quỹ đạo đêm
- PHẦN NHẠC
những phần thịt, xương mới,
trong sinh phần thơ hà nguyên du
Cho tới ngày hôm nay, tôi có hai ghi nhận, đáng kể nhất, về một người làm thơ, mang tên Hà Nguyên Du.
Thứ nhất: tấm lòng của anh chọn ở, thủy chung với thi ca. Và, anh đã ở được, như thiên nhiên, ở với địa cầu, như địa cầu ở với vũ trụ.
Thứ nhì: thịt, xương thi ca mang tên Hà Nguyên Du, trong những năm, tháng gần đây, đã là một thịt, xương khác. Nơi cõi thịt xương mới này, mặt nào đó, đã mang lại đời thơ Hà Nguyên Du những lượng máu sáng tạo cần thiết, cho tiến trình tự hủy để tựu thành một lên đường khác.
Tôi muốn gọi đó là sự hóa thân kỳ diệu của một con ngài, để trở thành cánh bướm.
Tôi muốn gọi đó là sự hóa thân kỳ diệu của một con ngài, để trở thành cánh bướm.
Tôi muốn gọi đó là phần thưởng vô giá của một ăn ở tốt đẹp, bất biến. Mặc dù, ánh sáng, mầu sắc, hình tượng mở ra lần thứ nhất, đôi khi đã làm/ chóa mắt/ choáng váng nơi cảm, nhận của họ Hà. Nhưng, vòm cao, sẽ là nơi cánh bướm bay lên. Chân trời, sẽ là nơi họ Hà đi tới. Tôi rất mừng, vì không phải đời thơ nào của chúng ta hôm nay, ở quê người, cũng có được chân trời, mênh mông và, vòm cao, bát ngát kia. Cảm ơn người bạn thơ của tôi; cảm ơn người tình chung thủy của thi ca, đã cho văn học Việt Nam, niềm hy vọng vạm vỡ và, tươi mát ấy.
Du Tử Lê
Feb.,97